80s toys - Atari. I still have
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi


phan 30

 Chương 60: Kế hoạch trong lòng

 - Tôi không về đâu. - Tôi lắc đầu nguầy nguậy sống ở đây rất tốt, có Dương Nhi lại tháng ngày nhàn rỗi không chút khổ đau thì tại sao lại phải quay về nơi đó chứ.

- Em phải về cùng tôi. - Hàn Phong nắm chặt một cánh tay tôi, ánh mắt lạnh lùng khiến tôi bất chợt hoảng sợ.

- Anh lại muốn bắt tôi về xong nhốt tôi lại hay sao? - Tôi không nghe hắn tiếp tục vùng vẫy đến cuối cùng vì sự không an phận tôi đã khiến Hàn Phong nổi giận mà trợn mắt nhìn xoáy vào tôi.

- Em còn nghịch tôi hôn em.

Nghe Hàn Phong nói vậy, tôi nhíu chặt đôi mày, tức giận nói:

- Anh định cưỡng hôn tôi hay sao?

- Tôi đã cảnh cáo trước tại vì em không nghe, đừng trách tôi.

Hàn Phong nói rồi đặt lên môi tôi một nụ hôn, không hẳn là thô bạo mà lại mang theo một chút nhẹ nhàng tức giận cùng một chút chiếm hữu khiến tôi ngây ngất. Đã lâu rồi hắn không dịu dàng như thế, bất chợt tôi không thể hiểu nổi mình mà vòng tay ôm lấy cổ hắn, hòa quyện cùng nụ hôn này.

Không biết qua bao lâu, Hàn Phong đi từ nhẹ nhàng đến cuồng dã không ngừng ép tôi vào hắn như thế muốn hai người nhập lại làm một. Tôi có nên theo hắn trở về hay không? Còn trả thù thì sao? Phải làm sao mới đúng đây?

" Uyển Nhi con phải trả thù cho ba. Phải trả thù cho ba. " Giọng nói đó cứ văng vẳng bên tai tôi, giọng nói đau đớn oán trách của ba không ngừng giày vò tôi khiến lí trí của tôi được dịp phát huy. Tôi nhất định phải trả thù, tôi phải giết Hàn Phong.

Tôi đẩy Hàn Phong ra mỉm cười ngọt ngào nói:

- Được rồi, Hàn Phong em cũng yêu anh.

Hàn Phong vòng ngang eo tôi ôm tôi vào lòng thật chặt, ánh mắt toát ra vẻ vui sướng trên khuôn mặt không giấu được ý cười.

- Vậy về tòa thành cùng anh nhé.

- Được. - Tôi cười híp mí, một nụ cười gian xảo, Hàn Phong anh phải chết chết.

Hàn Phong hình như không thấy được tôi đang nói dối, hắn lập tức đưa tôi về tòa thành sau rất nhiều thời gian ngồi máy bay, tuy thời gian gấp rút như vậy nhưng tôi vẫn không quên Dương Nhi, vội nhắn cho con bé một tin

___________________________________________________________________

- Dương Nhi. Tôi có chuyện muốn hỏi cô. - Vũ đi đến ngồi cạnh Dương Nhi cất tiếng nói.

- Có chuyện gì vậy? - Dương Nhi đang nghịch nước thì dừng lại vẩy hai tay cho ráonước rồi hỏi.

- Cô có biết người pha chế rượu hướng dương hay không? - Vũ cũng không định hỏi về vấn đề này, nhưng không hiểu sao anh lại nghĩ đó là Uyển Nhi

- Biết chứ. Chị ấy ở chung nhà với tôi. - Dương Nhi gật đầu mỉm cười vui vẻ.

- Vậy à. Thế cô ấy tên gì? - Vũ tò mò hỏi.

- Chị ấy là Sarah.

Vũ nhíu mày có lẽ không phải, một cái tên rất lạ. Nhưng anh lại không giấu được muốn biết thêm về người này.

- Cô ấy còn có tên nào khác ngoài tên này hay không?

- Có. Chị ấy tên Uyển Nhi, mà nè anh đừng gọi chị ấy bằng tên này nha, là tôi tình cơ phát hiện đó. Chị ấy không thích ai gọi tên này đâu. - Dương Nhi nhìn xung quanh, cẩn trọng nói.

Vũ thoáng ngạc nhiên rồi lấy lại sự bình thường như lúc đầu. Anh cũng đã nghi ngờ nhưng không vội nói ra anh tiếp tục tìm hiểu.

- Tại sao vây?

Dương Nhi đượm buồn cất tiếng nói:

- Chị ấy nói tên này gắng liền với quá khứ không mấy vui vẻ, chị ấy muốn quên hết, quên một cách sạch sẽ mọi thứ. Có lẽ chị thất vọng vì một điều gì đó nên thành ra như thế.

Vũ nghe cô nói thì gương mặt buồn hẳn, đáy mắt không giấu nỗi nét bi thương. Người đó đã chịu quá nhiều tổn thương rồi.

- Ừm. Mà Dương Nhi này, cô là người Việt à?

- Phải. Tôi qua đây từ nhỏ, nhưng sống có một mình à. Tên Dương Nhi này là do chị ấy đặt cho tôi ấy. Dương là tên hoa Hướng Dương còn Nhi là tên của chị ấy.

- Chẳng phải cô ấy nói cô ấy không cho cô biết tên thật của mình hay sao? - Vũ thắc mắc.

- À, chị ấy cho tôi biết mình tên Nhi. Còn Uyển Nhi là do tôi tình cờ phát hiện.

- Vậy bây giờ cô ấy ở đâu?

- Chị ấy ở khu nhà trọ gần đây nhưng đã chuyển đi rồi.

- Cô ấy chuyển đi đâu?

- Cái này... chị ấy không có nói. Chỉ nói là chuyển đi một nơi xa lắm. - Cô bé nhăn mày lo lắng.

- Được rồi, tôi có việc phải làm rồi tạm biệt.

Vũ nói rồi đi thằng một mạch về khách sạn của anh. Anh lấy ra chiếc điện thoại rồi gọi cho Hàn Phong.

- Alô.

- Anh phong Uyển Nhi đã từng ở Nga. - Vũ gấp gáp nói.

- Tôi biết. - Giọng nói điềm đạm không hề tỏ ra sự bất ngờ nào.

- Làm sao anh biết được? - Vũ ngạc nhiên vì thái độ dửng dưng của Hàn Phong, anh thắc mắc hỏi.

- Cô ấy đang ở cùng tôi, cậu cũng nên về đây đi. - Hàn Phong vừa ôm cô vừa nói.

- Tôi biết rồi.

Vũ tỏ ra tức giận, anh nắm chặt cái điện thoại như muốn khiến nó gãy làm đôi, gân xanh nỗi đầy trên trán.


Chương 61: Ám sát một lần nữa

 - Bác Lương Điền. - Tôi vừa vào đến cửa tòa thành liền chạy đến ôm ngay bác Lương Điền vào lòng. Tôi nhớ bác lắm, đi đã ba năm rồi người đã một mực thương yêu tôi như bác ấy thì tôi làm sao quên được.

Bác nhìn tôi cười phúc hậu, hai tay xoa đầu tôi, giọng trách móc:

- Cô chủ, cô đi đâu mà không liên lạc với bác? Bác nhớ cô chủ lắm.

Tôi cười hì hì trả lời:

- Dạ cháu có việc. Bác có khỏe không?

- Khỏe. Còn cô chủ đã đi đâu? - Bác Lương Điền buồn bả nói, hai khóe mắt long lanh ánh nước, làn da của người già cũng nổi đầy nếp nhăn nhìn bác mà tôi cảm thấy đau lòng.

- Dạ cháu đi Nga bác ạ. Cháu khỏe lắm.

- Vậy bác cũng mừng, cháu về cùng thiếu gia à? - Bác Lương Điền nhìn thấy Hàn Phong phía sau tôi rồi cất giọng khàn khàn.

- Dạ. Cháu vào nhé bác - Tôi quay về phía hắn, rồi cười dịu dàng.

- Ừ cô chủ vào đi. - Bác Lương Điền cười hiền hậu, vỗ vào lưng tôi.

Hàn Phong nắm tay tôi đi lên lầu, ánh mắt đã bớt đi sát khí lạnh lùng so với ba năm về trươc, càng điềm đạm hơn. Tôi đi theo hắn, ánh mặt trời soi vào một bên má Hàn Phong, gương mặt nhìn nghiêng đẹp như tượng tạc không vì thế mà mất đi sự cương nghị chính chắn. Như biết tôi nhìn hắn, hắn quay đầu sang nhìn tôi, tôi mau lẹ dời đi ánh mắt dòm ngó xung quanh ra chiều vô ý lại nghe được tiếng cười sảng khoái của Hàn Phong mà đỏ mặt.

- Em nhìn tôi gì thế? - Hàn Phong ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, hắn thuận tiện kéo tôi ngồi xuống bên đùi một cách sảng khoái.

- Tôi có nhìn gì anh đâu, là... là tôi nhìn xem có gì thay đổi hay không thôi. - Tôi vội vàng lấp liếm, ánh mắt nhìn ra cửa sổ che đi gương mặt đang đỏ bừng.

Tôi nghe ra hắn đang cười, hai cánh tay màu đồng vòng sang eo tôi siết vào một cái, hắn đặt đầu mình lên vai tôi hít nhẹ mùi tóc.

- Không hề thay đổi , căn phòng này vẫn nguyện vậy.

- Vậy còn anh thì sao? - Sau khi nói ra tôi mới cảm thấy mình bị hớ, sao lại nói những lời này với hắn chứ. Nhưng dù sao tôi cũng muốn biết.

- Vẫn vậy.

Vẫn vậy? Đây là ý nói hẳn vẫn lạnh lùng vẫn xem tôi là một món đồ chơi như trước kia hay sao... Hàn Phong vẫn không hề yêu tôi hắn vẫn là chỉ nghĩ tôi còn rất thú vị bỏ đi thì tiếc nên nhặt về mà thôi. Ý nghĩ đó khiến tôi không vui, ánh mắt chất chứa đầy nỗi bi thương, bất chợt một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Tôi đã nói là tôi sẽ chỉ hận hắn thôi mà, nước mắt kia sao cứ không biết điều mà rơi xuống chứ.

- Sao thế? - Hàn Phong hỏi.

- A, không có gì. - Tôi nghe thấy tiếng của hắn liền buồn bực mà nói.

- Đang nghĩ gì? - Hàn Phong cảm thấy sự lạnh nhạt của cô thì cau mày lại, cô là đang bị làm sao nữa. Hắn đã nhượng bộ như thế còn khó chịu, hắn đã không nhắc đến chuyện trước kia nhưng bộ dạng này của cô là đang chất vấn hắn hay sao?

- Không có gì đâu. Hàn Phong anh có yêu em hay không?

- Em đang nói gì vậy? Em là đang không tin tưởng tôi phải không? - Hàn Phong nổi cáu.

- Em không có ý đó đâu Phong. - Tôi buồn bã nói, ánh mắt không che giấu sự bi thương.

- Rõ ràng là em không tin tôi. - Hàn Phong cao giọng

- Em... Phải là em không tin anh đã kết thúc với cô gái tên Thiên Băng là em không tin tưởng tình yêu ngắn ngủi của em và anh so với tình yêu tám năm của hai người. - Tôi không hề che giấu lớn giọng nói, vội đứng lên khỏi người hắn

- Anh đã nói là em đừng nghi ngờ, anh không có gì với Thiên Băng cả. Tất cả đã kết thúc vào mười năm trước. - Hàn Phong cũng đứng dậy lớn giọng nói.

- Em không tin, anh đừng nói nữa đừng đi theo em. - Tôi như một người mộng du chạy như bay ra khỏi tòa thành, ánh mắt đượm buồn sóng sánh nước.

Tôi đã biết rồi mà, người cao cao tại thượng như hắn thì làm gì mà yêu tôi. Chẳng qua là không nỡ vứt thôi. Haha tôi đúng là kẻ ngu xuẩn mà. Điện thoại, điện thoại tôi reo. Tôi vội mở ra không nhìn vào màn hình là ai liền trả lời trong tiếng nấc ngắt quãng.

- Alô.

-....

Tôi chợt ngạc nhiên, người này... Tôi nhìn lại màn hình điện thoại đúng là một số lạ, tôi nhanh chóng áp tai vào loa rồi nhẹ nhàng nói.

- Vâng dạ phải.

- .....

- Sao ạ? Dạ được, bác chờ cháu một chút ạ,

-....

Tôi cúp máy rồi bỏ lại điện thoại vào trong túi quần Jeans, quệt đi dòng nước mắt sắp sửa rơi bước vào quán cafe Hoàng Nhật.

- Bác chờ cháu lâu chưa ạ?

- Không lâu, cháu ngồi xuống đi. Ta có chuyện muốn nói . - Người ngồi đối diện với tôi là một người đàn ông đã ngoài năm mươi, nét mặt lạnh lùng cương nghị. Hàn Phong chắc chắn là được di truyền từ người đàn ông này ra, khí chất đỏ đúng là... hổ phụ sinh hổ tử làm tôi cũng có chút cảnh giác.

- Dạ, bác có gì muốn nói với cháu ạ?

- Ta không dài dòng nữa, ta nói luôn với cháu đây, ta không thích cháu làm con dâu ta. Thiên Băng là người ta đã chọn. Cháu hãy rời xa Hàn Phong đi. - Hàn Thiên thẳng thắn nói. Ông ta nhìn tôi bằng nữa con mắt khinh bỉ không hề quan tâm đến cảm xúc của tôi khiến tôi cảm thấy mình bị sự sỉ nhục nặng nề.

- Cháu không hề có ý định muốn trèo cao. Cháu là người biết thân biết phận bác cứ yên tâm.

Hàn Thiên cười lạnh ông ta chỉ tin vào những gì mình thấy.

- Được, ta tin cháu đừng làm ta thất vọng.

- Cháu biết rồi.

- Cháu về thực hiện lời hứa đi.

- Cháu xin lỗi, cháu không hứa cháu chỉ nói là cháu sẽ không làm con dâu của bác thôi ạ. - Nếu đồng ý rời xa Hàn Phong thì kế hoạch của tôi chẳng phải đi tong rồi hay sao??? Nói rồi tôi không chờ ba Hàn Phong đồng ý đã tự mình rời đi về tòa thành thực hiện kế hoạch trả thù, còn sợ lần này không giết chết được hắn hay sao.

Tôi được biết năm phút nữa Hàn Phong sẽ đến Hàn Gia, nhưng mà nơi hắn đi nhất định phải đi ngang qua khu vực pha chế tôi chỉ cần đứng đó và.... Thế thì không sợ hắn không chết nữa rồi.

- Chào thiếu gia.

Hắn đến rồi. Tôi lấy trên kệ một con dao nhọn cầm chặt trên tay, Hàn Phong đến rồi hắn đang đến đây. Còn cách một bước...

Hai bước....

Ba bước...

Tôi vờ ngã ra đụng phải hắn, tay cầm con dao một đường đâm vào vai hắn nhưng Hàn Phong không nói gì chỉ lẳng lặng chịu đựng, máu tuôn ra ướt cả chiếc áo sơ mi trên người hắn đến nhuốm màu cả tôi, cảm giác ẩm ướt toàn màu đỏ khiến tôi sợ hãi xô hắn ra, Hàn Phong không nói một câu đôi đồng tử màu đen từ từ nhắm lại.


Chương 62: Hàn Phong chết.

 Sau khi đôi mắt Hàn Phong nhắm lại, máu không ngừng lan rộng trên người hắn, lan xuống nền sàn cùng lúc đó Vũ bước vào thấy tình hình Hàn Phong như thế nhíu mày nhìn tôi rồi dừng lại trên người Hàn Phong không nói câu nào liền đưa Hàn Phong rời khỏi tòa thành.

- Tôi không được sợ, không được sợ. - Tự chấn an mình tôi không cùng Vũ đi đến bệnh viện mà lại trốn trong căn phòng của mình ngồi co ro bên góc giường hai mắt hiện lên tia sợ hãi. Đây là lần thứ hai tôi có ý định giết chết hắn, không biết hắn có chết hay là không?

___________________________________________________________________

Trong một tầng hầm xa lạ...

- Hàn Phong đã tìm được Uyển Nhi rồi sao? - Người thần bí nhíu mày, bàn tay nắm chặt lại.

- Phải, không ngờ hắn là thật lòng với cô ta, cho dù ba năm vẫn một mực đi tìm. - Triệu Tử Hào cúi đầu nói, mái tóc hoa râm của ông ta khẽ nhuốm một ít mồ hôi.

- Hừ. Hắn tìm được trước ta. Hắn tìm thấy cô ấy ở đâu?- Người thần bí đanh giọng, lạnh lùng nghiến răng nói.

- Ở nước Nga. - Triệu Tử Hào khúm núm, nghe giọng nói đáng sợ của người thần bí, ông ta toát ra cả mồ hôi lạnh.

- Hừm. Nhưng cũng tốt, ta khỏi phải tốn công để tìm kiếm. - Người thần bí cười lớn, nụ cười ghê rợn vang vọng khắp tầng hầm tối tăm.

___________________________________________________________________

Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu cho đến khi có tiếng mở cửa đánh thức tôi dậy. Người đó cất giọng lạnh lùng:

- Tôi là Anh Luân. Uyển Nhi sao cô lại phải đâm Hàn Phong?

Là Anh Luân sao? Tôi không muốn đôi co với hắn liền giả vờ ngủ mặc dù tai tôi đang vểnh lên xem hắn nói cái gì.

- Cô có biết đây là lần thứ hai cô đâm hắn ta không hả? - Anh luân không nghe có tiếng trả lời, tức giận quát lớn. Bàn tay anh nắm chặt lại, gân xanh nỗi đầy trên trán.

Tôi nghe anh ta chấp vấn thì cố tình không muốn nói nhiều trái lại còn trùm chăn che kín đầu. Vùi mặt vào chăn ra sức nhắm mắt lại nhưng dù có cố làm cách nào đi nữa cũng không để tôi ngừng nhớ đến cạnh tượng của hắn. Chắc là hắn sẽ chết, sao mà qua khỏi được chứ, máu đã nhiều đến thế cơ mà.

Ba à, con đã trả thù được cho người rồi. ba có vui không ba?

- Mẹ kiếp cô mà không phải là người mà hắn ta yêu tôi đã một đấm giết chết cô rồi. - Anh Luân lạnh lùng nói, vì kích động mà đấm mạnh vào cửa.

Nghe đến câu này, tôi tung chăn ra ngồi thẳng dậy đối diện với Anh Luân, nhếch một bên môi cười lạnh lùng hỏi lại:

- Hắn yêu tôi?

- Phải. Cô là bị thiểu năng hay không biết hả? - Anh Luân thấy lúc này người đối diện hắn mới chịu tung chăn thì nhíu mày tức giận nói.

Tôi cười cười.

- Anh đang kể chuyện tiếu lâm cho tôi nghe đấy à?

Anh Luân nắm chặt tay, là anh ta đang làm chuyện vô ích hay sao? Tự nhiên lại đi thuyết phục cái con bé cứng đầu này. Anh Luân hừ lạnh rồi nói:

- Cô.... Cô đã đâm thằng bạn ngốc của tôi một lần mà còn có thể đứng ở đây hùng hổ như vậy thì cho thấy hắn ta đã thật sự yêu cô rồi. Vậy mà cô còn làm cho cái chuyện đó tiếp diễn thêm một lần nữa, có phải là thấy hắn chế cô mới vui phải không?

Tôi không suy nghĩ gật đầu chắc nịch, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng:

- Phải. Là tôi muốn hắn ta chết.

Nghe đến như thế, Anh Luân nhìn tôi ngờ ngờ vẻ không thể nào tin được chính miệng tôi nói ra những lời như thế. Sau một lúc lâu, Anh Luân mới hét lớn, cơn tức giận đang sôi trào trong huyết quản của anh ta.

- Uyển Nhi cô có còn là con người hay không vậy hả? Cô đã gây ra cho hắn biết bao nhiêu tổn thương rồi hay không? Hắn đúng là rỗi hơ chạy từ đông sang tây suốt ba năm đi tìm người không có trái tim như cô.

Tôi thật là muốn cười lớn. Những lời này cũng có thể nói được sao? Ý là tôi đang là người sai! Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt của Anh Luân cất giọng trầm thấp nhưng giấu trong đó là có bao nhiêu uất ức bao nhiêu là oán hận

- Hahaha, anh biết tại sao hắn phải đi tìm tôi hay không? Hắn tìm là để bắt ép tôi ở bên làm thú tiêu khiển cho hắn bớt nhàm chán, tìm tôi là để không ngừng giày vò tôi. Anh hiểu không hả?

Nghe tôi nói như thế, ánh mắt của Anh Luân có chút biến chuyển nhưng vẫn giữ ý định bào chữa cho hắn:

- Hắn làm thế tất cả đều là vì cô.

- Bây giờ là vì tôi sao? Anh thật nực cười. Anh hiểu được hắn bao nhiêu, anh có biết hắn khiến cuộc sống của tôi trở nên như một địa ngục, Khiến cho tôi phải tốn bao nhiêu nước mắt để dối lòng tin tưởng hắn hay không? Anh nói đi anh giải thích cho tôi hiểu đi, tôi hoàn toàn không hiểu và cũng không bao gờ muốn hiểu đâu. - Tôi hét toáng lên.

- Tôi... Nhưng tôi chắc chắn một điều. Hắn đối với cô là dùng tình yêu, là một mực yêu thương.

- Nếu đã là tinh yêu như vậy thì tôi hỏi anh. Một người cố tình giày vò anh, bắt ép hay thậm chí xem anh không bằng con người nhốt lại thì gọi đó là tình yêu hay sao? Nếu như anh đã nghĩ vậy thì ngay cả anh lẫn hắn đều khiến tôi ghê sợ, tình yêu của mấy người thật nhẫn tâm khiến tôi muốn tránh xa càng xa càng tốt. - Tôi nhìn Anh Luân bằng ánh mắt khinh thường, cứ tưởng anh ta không giống hắn nhưng nào ngờ đều là chung một giuộc với nhau

- Cô có dám nói từ trước đến giờ mình không hề yêu hắn hay không?

- Tôi thừa nhận là tôi đã từng rất yêu hắn nhưng bây giờ tôi không thể tôi phải sử dụng lí trí. Tôi không thể yêu một người giết chết ba mình được. Tôi không làm được.

- Cô nghe tôi nói, hắn là bất đắc dĩ mới phải làm thế, là do ba cô thông đồng với Triệu Tử Hào giết chết Hàn Phong.

- Nhưng ông ấy là ba của tôi, anh kêu tôi làm sao mà chấp nhận.

- Tôi...

Anh Luân chưa nói hết câu thì cũng lúc đó điện thoại anh vang lên.

- aLÔ.

-...

-Sao? Chuyển biến xấu. Được rồi tôi về ngay mới đi có một chút mà không được

Cúp máy, Anh Luân dùng nét mặt nghiêm trọng quay sang nói với tôi.

- Uyển Nhi, nguy rồi Hàn Phong e là không qua khỏi, cô đâm hắn ta rất nặng, bây giờ cô tốt nhất hãy đến nhìn mặt cậu ấy lần cuối đi.

Tôi nghe Anh Luân nói vậy thì chết lặng, hắn chết sao? Ba ơi con trả thù được rồi đó ba thấy không? Còn đã giết chết Hàn Phong rồi. Nhưng ba à, con đau lắm, con đau quá ba ơi. Con thà chấp nhận người đó là con chứ không phải Hàn Phong đâu, ba ơi con xin lỗi ba con rất yêu Hàn Phong.

Anh Luân rơi nước mắt khiến tôi cũng rơi theo nhanh chóng theo anh ta đến bệnh viện nhìn mặt Hàn Phong lần cuối, suốt quãng đường dài không ai nói với ai câu nào, cứ lẳng lặng như thế.

Cho đến khi tôi nhìn thấy Hàn Phong, cách một cánh cửa bằng kính, tôi nhìn vào gương mặt anh xao trắng bệch của Hàn Phong mà đau lòng, trái tim đã nhói lên từng cơn sôi trào đau khổ. Tôi đi vào phòng, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi tôi, tôi đứng bên cạnh hắn nhíp tim đang rất yếu. Hắn sẽ chết hay sao? Hàn Phong sẽ chết hay sao.

Tôi ngước nhìn Hàn Phong, ánh mặt trơi soi vào mặt tôi ánh lên từng giọt nước mắt trong suốt như pha lê không ngừng rơi xuống tay hắn. Tôi không cầm cự nỗi rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy hắn chết nhưng tôi không hề vui.

Nắm một bên tay Hàn Phong tôi quyết định trước khi hắn chết lộ rõ hết tâm tư của mình.

- Hàn Phong anh đang ngủ sao? Anh đừng ngủ nữa, để em xem vết thương của anh có sao hay không. Hàn Phong bây giờ em mới nhận ra là em yêu anh, yêu anh rất nhiều. Cứ nghĩ là khi anh chết em có thể trút bỏ mọi gánh nặng cho mình, vui sướng mà sống hết đời nhưng sự thật là không phải như vậy.

Nước mắt ròng rả rơi xuống lòng bàn tay to lớn không hề cử động của Hàn Phong khiến tôi đau đến muốn ngất đi, cất giọng trầm khàn qua tiếng nấc nghẹn ngào.

- Anh đừng bỏ rơi em mà, nếu được lựa chọn lại em sẽ không làm như thế nữa. Em chấp nhận người nằm ở đây là mình chứ không phải là anh. Hàn Phong anh đừng bỏ rơi em. Phong.

Tôi khóc thật to, gục đầu xuống chiếc giường bệnh, Hàn Phong sẽ ra đi thật sao? Đền giờ phút này tôi mới nhận ra mất đi hắn tôi sẽ ra sao nhưng đã là quá muộn.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .